Âm nhạc cổ điển là một thuật ngữ mang một nghĩa rộng và thường được dùng loại âm nhạc “bác học” được sáng tác và bắt nguồn từ truyền thống âm nhạc nghệ thuật châu Âu, đặc biệt là giai đoạn từ 1000 đến 1900. Từ những năm 1550 đến 1900, các tiêu chuẩn chính của loại nhạc này được hệ thống hóa, gọi là giai đoạn thực hành chung. Ngày nay, người ta vẫn xem nhạc cổ điển là đỉnh cao của âm nhạc, kể cả của văn hoá nhân loại.
Các tác phẩm âm nhạc cổ điển được ghi lại bằng ký hiện âm nhạc. Ký hiệu âm nhạc ở phương Tây được các nhà soạn nhạc sử dụng để quy định cho người biểu diễn về cao độ, tốc độ, phách, nhịp điệu riêng và cách thể hiện chính xác nhất của một đoạn nhạc. Nhờ vậy, nhạc cổ điển có tính bảo tồn rất cao.
Âm nhạc cổ điển được phát triển ở châu Âu từ rất sớm và có sức ảnh hưởng mạnh đến toàn thể nhân loại. Trong âm nhạc cổ điển, các nghệ sĩ dùng giai điệu để diễn đạt tâm tư, ý nguyện của mình. Để diễn tấu được các tác phẩm này, cần có sự hiểu biết thấu đáo về kiến thức âm nhạc và phong cách của nhà soạn nhạc. Số lượng và chủng loại nhạc cụ để diễn tấu thường rất phong phú, gồm các nhạc cụ thuộc bộ dây, bộ gỗ, bộ đồng và bộ gõ.
Các tác phẩm âm nhạc cổ điển được phân chia theo các giai đoạn chính sau:
- Trung cổ: thông thường được coi là giai đoạn trước 1450. Giai đoạn này đặc trưng bởi đơn âm với các ca khúc thế tục.
- Phục hưng: khoảng từ 1450-1600, đặc trưng bởi sử dụng nhiều sự phối dàn nhạc và nhiều loại giai điệu.
- Baroque: khoảng 1600-1750, đặc trưng bởi việc dùng đối âm việc phổ biến của nhạc phím và nhạc dàn.
- Cổ điển: khoảng 1730-1820, là một giai đoạn quan trọng đã đặt ra nhiều chuẩn biên soạn, trình bày cũng như phong cách.
- Lãng mạn: 1815-1910: là một giai đoạn mà âm nhạc đã vào sâu hơn đời sống văn hoá và nhiều cơ quan giảng dạy, trình diễn và bảo tồn các tác phẩm âm nhạc đã ra đời.
- Thế kỷ 20: thường dùng để chỉ các thể loại nhạc khác nhau theo phong cách hậu lãng mạn cho đến năm 2000, bao gồm Hậu Lãng Mạn, Hiện đại và Hậu Hiện đại.
- Âm nhạc đương đại: thuật ngữ thường được dùng để gọi âm nhạc tính từ đầu thế kỷ XXI.
Việc chia các thời kỳ âm nhạc phương Tây ở một mức độ nào đó là không hoàn toàn chặt chẽ, các giai đoạn thể gối lên nhau. Ngoài ra mỗi giai đoạn lại có thể được chia nhỏ theo thời gian hoặc phong cách.